Xuân Cảnh và tập thơ :
Đò mây
( NXB Hội Nhà văn VN)
Tôi thật sự
khách quan khi đọc Đò Mây, tập thơ do NXB Hội nhà văn Việt Nam cấp phép và ấn
hành tháng 2/2012. Khách quan bởi cho đến lúc này tôi cũng chưa rõ thân thế và
sự nghiệp của tác giả Xuân Cảnh…Nhưng theo như lời giới thiệu của nhà thơ Phạm
Trường Thi - hội viên Hội nhà văn VN thì tác giả Xuân Cảnh là nông dân. Ông Thi
nói: “ Anh là nông dân thứ thiệt 100%, chứ không như ai đó là nông dân cày đường
nhựa…”
Tôi thích “người
thơ” Nguyễn Xuân Cảnh, mặc dù chưa hề gặp, chưa quen…nhưng không sao, như nhà
thơ Bằng Việt nói : “Thơ là tiếng chim gọi đàn”, chính vì vậy ta có tìm
hiểu nhau, cảm nhau… qua thơ thì cũng là chuyện bình thường.
Ngôn từ , câu chữ
trong thơ nói lên bộ dạng, giọng điệu, tính cách, niềm vui nỗi buồn của từng tác giả trong những khoảnh khắc tư
duy với mình , với đời nhất là với nhịp sống nhân thế ở ngay bên mình…
Quả thật, nếu
cầm tập thơ Đò Mây mà chỉ đọc lướt qua một lượt thì ta chưa thể có được những
cảm xúc, hay nhận xét gì và dễ cho qua một cách nhanh chóng…Tôi đọc đi đọc lại,
có bài đọc chậm để “nhâm nhi”, để thưởng
thức câu thơ hay để hiểu về ông nông dân làm thơ này, mới tâm đắc để viết ra một
vài cảm nhận với Đò Mây của Nguyễn Xuân Cảnh hôm nay.
Trước khi nói về
Đò mây của NXC, tôi thích thú vì NXC là một nhân chứng sống ở Kinh Môn, ở Hải
Dương và rộng ra là ở VN, chúng ta cũng vậy đều là nhân chứng cho một nhận định
, một tự hào : Việt Nam là đất nước của
Thi ca. Thật vậy! nhiều sách vở đã viết tổng kết về truyền thống của
Dân tộc Việt Nam có hai điều nổi trội là Đánh giặc giữ nước và yêu thi ca. Thơ
không chỉ làm đẹp cho cuộc sống, xây dựng con người mà còn là động lực, là lời
kêu gọi, là mệnh lệnh tấn công…Thơ song hành trong cả quá trình giữ nước, dựng
nước của VN ta…Chính vì vậy, việc ở VN chúng ta ngày nay mọi đối tượng làm thơ
và dần đã khảng định : Thơ là của mọi người , mọi nhà chứ không thể chỉ của một
số người, không là đặc quyền của riêng ai. Người ta đã nói: Khi mà sự rung
động và nhịp đập của con tim viết lên thành câu chữ trên trang giấy thì đấy là
thơ – Không ai có thể ngăn cản được một người, mọi người bầy tỏ tâm tư của
mình ( kể cả vui, buồn, khổ đau, sung sướng, với đời, với mình…trên trang giấy
hay nói rõ hơn làm làm thơ ).
Trở về với Đò
Mây của NXC, với tập thơ gồm 67 bài, trong đó có 43 bài thơ Lục-bát, còn lại là
thơ 7 chữ, thơ 5 chữ, thơ tự do…tất cả các thể thơ mà NXC đã sử dụng với nhiều
đề tài, nội dung khác nhau… Đọc Đò Mây ta nhận ra ngay NXC là người yêu thơ
vô cùng, anh trăn trở với mình “ Mỗi
đêm có một giấc mơ/ Mỗi ngày có một í thơ chào đời”, có nghĩa là trong anh
khi ăn, khi ngủ, khi chơi …cũng đều có thơ . Trong sân chơi của chúng ta cũng
có người đã viết: Đời còn sống đến bao giờ/ Tàn hơi xin trọn với Thơ cuộc
tình”. Hay có một HV Thơ đã chín mươi tuổi, mấy người bạn đến chơi, khuyên
ông bỏ làm thơ đi vì làm thơ đau đầu lắm, ông trả lờì: “ Có người bạn mới
đến thăm tôi/ Khuyên bỏ thơ đi kẻo mệt người/ Không đâu !Tình thơ lai láng lắm/
nếu bỏ chơi thơ tớ về trời”.
Cũng một cách
nói dân dã hơn NXC coi thơ như một món nợ không trả được của anh: “ Nợ
tình cảm lớn nhất trên đời/ Nợ thơ chẳng kém hỡi người, người ơi!” (Nợ-trang
82), hay: “ Đò mây qua biết bao lần/ Sao tôi chưa dệt được vần thơ hay?”
( Đò mây-trang 14)
Tôi xin đề cập
tới hai phần đậm nét rút ra được trong tập Đò Mây là tính Nhân văn và Trữ tình
.
Thật vậy! Với
Xuân Cảnh một đợt mưa tầm tã , rầm rề mấy ngày liền, anh ngồi nhìn trời, nhìn
mưa mà chạnh lòng thương cảm “… mấy chú chim non/ Tập chuyền ướt cánh rét
run trên cành…Anh Thương bà chạy chợ đường xa/ Cái áo tơi cũ mưa đà ướt
thân…Còn hơn thế nữa, anh thương cả …Đàn kiến ở góc sân/ Sợ mưa ướt
trứng nó khuân chạy hoài…( bài Mưa). Chỉ thế thôi , ta đã thấy ở NXC một
tấm lòng không chỉ sống cho mình mà cần quan tâm tới mọi đối tượng, tới nhân
tình thế thái của cuộc sống quanh mình, liên quan tới mình. Hay trong bài BÃO (
trang 49), chỉ bằng 22 từ anh đã chuyển tải được lòng thương cảm với không ít
số phận của nhiều em đang sống vô gia cư:
Ầm ầm gió nổi
Mịt mờ mưa sa
Cánh cò non
chơi với
Về đâu em
Chiều nay :
Không cửa
Không
nhà !
Đọc xong câu thơ
ta thấy quặn đau, thương cảm như tưởng mình đang bắt gặp lệ ngấn trong con mắt
tác giả khi nhìn thấy một em bé, hay mấy em bé đang co quắp ôm nhau ở một vỉa
hè nào đó trong giông bão của cuộc đời…
Trong thời mở
cửa, cuộc sống và con người tất bật, ồn ào với mưu sinh, giầu lên đấy, sung
sướng hơn rồi đấy …nhưng nó cũng kèm theo một sự ngược chiều và thách thức với
thân phận từng con người, từng gia đình
về sự vô cảm,suy giảm về tâm lí, tình cảm và đạo đức trong lối sống, trong cư
xử giữa người với người…Với NXC thì không, ít ra cũng có thể võ đoán anh qua
những vần thơ. Anh : Nhớ ! Mắt trông vời miền đất mẹ/Mịt mờ gió
bụi dặm quan san. Đọc hai câu thơ trên , ta như phảng phất đâu đó bóng dáng
những chinh phu xa nhà vì nghĩa lớn mà lòng quặn đau nhớ về quê hương nơi chôn
rau cắt rốn của mình… NXC qua những câu thơ, bài thơ đã thể hiện có nhân cách
và giầu tính nhân văn.
Với Thơ, người ta thường nói : Thơ lục
–bát làm thì dễ nhưng mà hay thì khó. Đúng như vậy. Thế mà Đò Mây của NXC lại
chiếm tới 2/3 là lục bát…với tôi rất cảm thông với tác giả và cũng rất thầm
phục tác giả trong quá trình sáng tác đã tạo ra những bài thơ, câu thơ Lục- bát
khá nhuần nhuyễn, giầu hình ảnh…Mặc dù, chưa phải bài nào cũng hay, cũng nuột
nà trong câu chữ, nhưng tôi chủ quan khảng định gần như không có bài nào hay
câu lục bát nào của Xuân Cảnh trong Đò Mây bị ép vận hay lỗi vần.
Nói thì dễ, làm được rất khó, nếu như tác giả
đã không vật lộn, cầy xới trên « cánh đồng chữ nghĩa », thì làm sao
có được câu thơ :
Hôm qua anh
đến chợ tình
Vội vàng nhặt
ánh mắt mình bỏ quên
(
Quyến rũ trang 41)
Chỉ cần hai dòng
trong cặp lục bát này cũng có thể là một bài thơ được rồi. Không những thế,
trong câu Bát ta bắt gặp cái tài Xuân Cảnh khi dùng từ NHẶT- mà là nhặt ÁNH MẮT mới tài, mới
thơ…Người ta NHẶT một vật gì đó…chứ không thể nhặt, gói hay buộc, hay cầm…một vật
chỉ nhìn thấy hình ảnh, bộ dạng hiểu í tứ như Ánh mắt.
Nói hai câu có
thể là bài thơ độc lập được, vì trong 2 câu thôi nhưng nó chứa đủ yếu tố :
Địa điểm- không gian- thời gian đến chợ của tác giả- đồng thời nhân vật mà mình
tả trong thơ ( mặc dù chỉ con mắt bỏ quên đại diện cho nhân vật đối thoại của
tác giả)…
Vâng : Hôm
qua anh đến chợ tình/ Vội vàng nhặt ánh mắt mình bỏ quên…để rồi :
Ra về thao thức cả đêm/ Muốn ngủ chẳng được , muốn quên không đành…Xin mọi
người đừng trách anh Cảnh đã quá si tình hay đa cảm. Thấy cái đẹp, bắt gặp cái
đẹp, biết ngưỡng mộ, biết trầm trồ, biết ước mơ…thì đấy mới thực sự là đàn ông.
(Tôi nhớ lại có người đã viết : Ta trói em từ cái nhìn bất chợt…sao
trói được cái nhìn. Mà từ NHÌN là động từ…
văn không bao giờ viết như vậy, nhưng thơ lại nói được, bởi vì Thơ còn
có “ ẩn dụ” riêng của nó và câu tiếp theo là : Em ném sang ta giông bão
của đời…hai câu thơ tả mở đầu cho một mối tình « Sét đánh » như
trong đời sống tình yêu người ta vẫn dùng…Trở lại với NXC trong bài « Quyến
rũ », anh còn 2 câu nữa : Áo chàm quyến rũ hồn anh / Áo hồng,
áo tím, áo xanh đâu rồi ?, chính tác giả vừa hỏi vừa tự trả lời người
đọc : Hình ảnh cô gái áo chàm đã quến rú, đã bắt mất tâm trí anh rồi, anh
quên mất tất cả các cô gái khác ( có thể tạm coi là các cô gái miền xuôi với
hình ảnh mầu sắc : Hồng-Tím- Xanh, Vàng…ở ngay bên mình). Như câu thơ ai
đã viết : Bóng hồng thấp thoáng nẻo xa/ Lòng anh phấp phới theo tà áo
nâu.
Trong mạch thơ Lục-bát,ngoài thơ tình, Xuân Cảnh
cũng thành công trong tả cảnh thiên nhiên, quê hương, xã hội mà chúng ta đáng
ghi nhận. Trong bài : Bình minh Côn Sơn, 2 câu mở bài : « Mặt
hồ trong sáng như gương/ ( chưa thơ)…Nhưng câu tiếp theo : Bình
minh thả cả vừng dương xuống hồ- Hay : Đứng nhìn dòng nước trong
veo/ Bóng trăng ở lại, cánh bèo trôi xuôi..( bài Trăng non-trang
59)Hai câu tám này thực sự là thơ. Đọc câu thơ này ,tự nhiên tôi so sánh
Xuân Cảnh với Trần Hữu Kim, cũng là nông dân-Hội viên CLB Thơ VN khi đi Đồ Sơn
giao lưu thơ, về nhà anh viết bài : Biển bình minh…Có những
câu : Biển sớm như nồi nước sôi/ Lừ đừ nổi-Viên bánh trôi mặt trời/
Sóng về từ giữa trùng khơi/ Nơi nước như lửa nối đuôi hôn bờ…Những người
làm thơ ở ngay Hải Phòng và Đồ Sơn phải thốt lên : Thánh thật, mình ở ngay
biển , sống với biển hàng ngày mà không nghĩ ra tứ thơ như vậy…Không liên tưởng
được sự kiện diễn ra trong đời sống thường nhật như ông Kim…Câu thơ : Bình
minh thả cả vầng dương xuống hồ…của Xuân Cảnh cũng vậy, chắc gì các nhà thơ
sống gần bên cạnh hay ở ngay Côn Sơn đã viết, đã bắt được cái thần của thiên
nhiên lúc ấy để đặt vào câu thơ của mình… Còn nữa , NXC còn nhiều câu thơ lục
bát khá nhuần nhuyễn, khá duyên… ví như : Thẫn thờ đi ngắm lá bay/ Buồn
sao buổi chợ hôm nay thiếu nàng. Mây ôm núi đến bao giờ/ Bình minh rót xuống
câu thơ chợ tình, hay : Ngược thời gian tuổi thơ ngây/ Võng đưa kẽo
kẹt mà say đến giờ hoặc Hoàng hôn vương sợi nắng hồng/ Sợi trôi
trên nước, sợi lồng vai em…
Tóm lại, với Đò mây, NXC đã thực sự chinh phục
được người đọc, nhất là tính nhân văn và trữ tình gắn với đời sống của người
sáng tác cũng như người đọc. Với tác giả, bỏ qua những gì còn chưa hoàn chỉnh,
thô ráp hay có câu ,có bài chưa được nuột nà… xin được ghi nhận sự lao động
nghiêm túc, tâm huyết và sâu sắc với thơ và có trách nhiệm trong sáng tác của
tác giả. Tôi tin với những thành công ở tập thơ này, NXC còn và sẽ thành công
hơn nữa trong sáng tác mới của anh. Chúc
thành công và hạnh phúc cho tác giả và gia đình.
Hà
Nội,tháng 3/2013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét