Thứ Sáu, 12 tháng 5, 2017


 

                       ( Trích báo Điện Tử Giáo Dục Việt Nam- Lê Hùng) 
Việt Phương - nụ cười và sự “ngờ nghệch”

Ngày xưa, nhà thơ Việt Phương viết:
Ta nhất quyết đồng hồ Liên-xô tốt hơn đồng hồ Thụy Sĩ
Hình như đấy là niềm tin, ý chí và tự hào
Mường tượng rằng trăng Trung Quốc tròn hơn trăng nước Mỹ
Sự thơ ngây đẹp tuyệt vời và ngờ nghệch làm sao
. [1]

Thế nên
Bình minh là lúc ta thức dậy 
Dù mặt trời lặn ở phương Tây
Tìm kỷ niệm đẹp, chỉ có trong nỗi nhớ
Tìm lời hay thấy Việt Phương
Tìm phim hay thấy Trần Văn Thủy
Tìm phút bình yên giữa tiếng bom thời đánh Mỹ
Tìm bút cong, đầy
Tìm người đu dây, khối
Tìm người để tin, đừng vội…

Bởi vì 
Mắt không nhìn thấy, tim không đau [2]
Vải dệt từ bông thường bị nhàu
Đời nếu chẳng nghiêng, sao thấy đáy
Bước đi không vấp, đất nằm đâu?
Quan mà không lộ, cơm thành cháo
Lời bỗng có cánh, bay, bay, bay
Lý tưởng nghĩa là lý ta tưởng
Quê hương là khế vặt mỏi tay
Xấu hổ là hàng mẫu không bán
Người biến đổi gen, mặt bỗng dày
Ngày xưa Cụ Tú đi buôn cối
Thiên hạ bao nhiêu đứa bán chày? [3]
Ngày nay tiến sĩ như cỏ dại
Liệu có để đời chút ăn may
  
Cho nên Việt Phương cười:
Ta nhìn hết sự xấu xa và bỗng nở nụ cười
Mở đài địch như mở toang cánh cửa
Nghe nó chửi ta mà tin ở ngày mai
 [1]
                                Xuân Dương - 9/5/2017
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét